nếu nuối tiếc có thể làm nàng trở lại, thì ta nguyện giàh cả đời trog tiếc nuối chỉ để nhìn nàg hạh phúc, nếu khổ đau có thể giảm bớt đau đớn của nàg, thì ta nguyện chìm sâu vào biển khổ để nàg dịu bớt dù chỉ một chút, nếu ta khôg đủ to lớn để chở che cho nàg, thì có lẽ cả đời này cũg không cần chở che ai nữa, ta đã làm được gì cho nàg, nàg lại vớt ta, kéo ta lên từ vũg bùn của tuyệt vọg, và ta lại đứg trơ nhìn nàg bước về cõi bất tường, nếu thời gian có thể cất giữ, ta sẽ dàh dụm từg giây một, để rồi dùg chúg đổi lấy vài giây cạh nàg, để ta không còn nuối tiếc vì lơ là một phút, để ta khôg còn phải thao thức đến từg giây chỉ vì nhớ, để ta khôg còn phải đau quặn mỗi khi nhìn trag nhật ký đẫm nước của nàg, để ta bớt giận ta khi nhớ ta đã đần độn thế nào khi để nàg từ bỏ, để ta... để ta... để ta bớt chơi vơi khi nghĩ về nàg, tại sao... tại sao