Đối tác - Liên kết

TRÒ CHUYỆN VỚI KHOẢNG KHÔNG TRƯỚC MẶT

Thảo luận trong 'Truyện - Thơ - Văn' bắt đầu bởi tuyenlinh47, 17/2/21.

  1. tuyenlinh47

    tuyenlinh47 Member

    Tham gia ngày:
    28/4/13
    Bài viết:
    44
    Đã được thích:
    4
    Điểm thành tích:
    6
    TRÒ CHUYỆN VỚI KHOẢNG KHÔNG TRƯỚC MẶT

    Tuyền Linh

    TẬP I – Trò Đời Và Công Lý

    Phần 1

    14.2.2020 – Sáng nay mình thức dậy sớm, vệ sinh răng mặt xong, mình vội chế chút nước sôi để ăn gói mì tôm cho tiện thời gian chuẩn bị lên đường đi Đơn Dương.

    Ăn xong, mình ra trước sân lóng ngóng chú xe ôm, thì vừa lúc chú xe ôm cũng thật đúng hẹn. Tụi mình khởi hành lúc 6h05, thẳng tiến về hướng thành phố Vĩnh Long để đến phòng vé Phương Trang lấy vé đi Đơn Dương. Cô nhân viên bán vé cho mình biết, khoảng 8h30, xe từ Cần Thơ sẽ ghé đón khách Vĩnh Long. Mình ngồi uống cà phê với ông bạn “ đặc biệt “ để đợi xe mà lòng mang một cảm giác khó tả. Khó tả? Vì mình chưa bao giờ bắt đầu một cuộc hành trình mà hành trang mang theo là một nỗi thất vọng ( về mình, về người quen thân, về bạn bè và…về cuộc đời . ). Mình tự hỏi, chẳng lẽ Thượng Đế sinh ra trên đời nầy chỉ chừng ấy thứ đó thôi sao? Còn đâu nữa? Mình nhìn và nghĩ thật kỹ quanh mình, chỉ chừng ấy thứ đó. Vâng, chỉ chừng ấy thôi. Mình thất vọng vô cùng…!


    & & &


    Mình còn nhớ cách đây gần 20 năm, mình nghe lời vợ, ký vào một văn bản của phòng Nhà Đất huyện Đơn Dương, cho cô cháu của vợ mình là C. T. T. Tr. căn nhà mà lúc bấy giờ chúng mình đang ở và một khuôn đất đang hoạt động kinh doanh giải khát. Khi ký giao nhà, mình có viết một câu giao kết là: phải có bổn phận phụng dưỡng chúng mình cho đến cuối đời. Ấy thế mà, cho đến bây giờ, gần 20 năm nay, cháu Tr. chưa bao giờ thực thi đúng như lời giao kết; mặc dù từ đó đến nay mình đau ốm liên miên, không ngày nào là không thuốc than. Riêng cá nhân mình, cháu Tr. không thực thi được một phần trăm nào cả theo trong giao kết. Thật đáng buồn và đáng trách !

    Vì sự tình như vậy, nên hôm nay mình quyết tâm về Đơn Dương, tìm đến văn phòng luật sư để xin tư vấn và làm đơn khởi kiện, ngõ hầu xin lại căn nhà mà vợ chồng mình lúc bấy giờ đã tốn bao nhiêu công sức và tiền bạc để xây dựng nên. Tiếc là vợ mình đã mất gần 2 năm rồi, nên hành trình nầy của mình rất đơn độc, đơn độc đến không ngờ. Không ngờ ở chỗ, nhờ sự việc nầy mà mình thấy được bộ mặt thật của tất cả những người thân chung quanh mình, những người đã khắng khít cùng mình trong nhiều lãnh vực đời sống bấy lâu nay. Chung quy, tất cả chỉ vì tiền, tình nghĩa là chuyện thứ đến. Mà tiền thì bây giờ mình rất cạn kiệt. Hiện tại, mình là người phổ nhạc mướn, sáng tác mướn. Mình thường phổ thơ cho các nhà thơ và sáng tác mướn cho những ai cần mua danh. Có nghĩa là tên tác giả là của họ, dù tác phẩm do chính mình viết ra. Mình xin lỗi vì điều nầy, mình biết là không nên, nhưng vì hoàn cảnh buộc mình chẳng đặng đừng.Tiền thu nhập chẳng là bao, đủ ăn là may lắm rồi. Vì lẽ đó, mình làm sao có vài chục triệu để chuẩn bị cho việc khởi kiện đây? Hỏi mượn? Khó quá, mình đã ướm thử rất nhiều lần trước mặt bạn bè và người thân, nhưng ai nấy đều giả lơ. Mình bèn nghĩ ra một cách ngộ ngộ, cách nầy nhỏ mà lớn, trắng mà đen, nhưng lương tâm mình cho phép nên mình áp dụng.

    Trong một buổi sáng đẹp trời hôm nọ, không biết ai xui khiến, anh S. gọi điện và đánh xe con 4 bánh đến nhà tìm mình, rủ mình đi uống cà phê. Anh S. hiện ở Kontum, không phải là bạn thân, cũng không phải là người dưng, nói chung là có dính chút chút họ hàng với mình. Trong lúc nhấm nháp cà phê, anh tâm sự với mình rất nhiều về gia đình, về sự xào xáo giữa vợ chồng anh, đến mức độ cô vợ bỏ nhà ra đi. Mình cũng góp ý xây dựng và khuyên anh nên làm hòa với vợ, bởi không ai bằng vợ đâu, nhất là ở vào tuổi xế chiều như chúng ta. Trong câu chuyện tâm sự qua lại, mình cũng kể cho anh nghe hết việc khởi kiện của mình, anh nghe xong, liền quả quyết, mình thắng kiện là cái chắc. Mình nói với anh, có bột mới nắn ra bánh. Hiện tại, tôi không đủ khả năng trong việc chi phí khởi kiện anh à. Cũng có người đề nghị với tôi, họ sẽ bỏ ra 50 triệu cho tôi mượn, nếu thắng kiện thì trả cho họ 500 triệu, nếu thua kiện thì chỉ trả lại vốn họ bỏ ra thôi. Tôi còn đang phân vân, chưa biết tính sao? Anh S. liền hỏi mình, vậy thật sư hiện tại, anh cần bao nhiêu? Mình cũng trả lời thật cho anh ấy biết: tôi không dám mượn nhiều, chỉ cần 20 triệu thôi, rồi từ từ liệu tính. Anh S. liền chụp lời mình ngay, tôi sẽ cho anh mượn 20 triệu, thắng kiện, anh trả tôi 200 triệu nhé ! OK chưa? Nếu anh thua kiện, 5 tháng sau tôi mới lấy lại vốn 20 triệu. Vậy nhé ! Mình đồng ý ngay, không cần suy nghĩ, bởi không còn con đường nào khác hơn. Sau đó, anh xin mình số tài khoản, mình không nhớ, anh theo mình về nhà và mình ghi cho anh ấy. Chừng 3 giờ sau, số tiền 20 triệu đã nằm trong tài khoản của mình. Thú thật, mình hơi ngạc nhiên và thất vọng về tình đời, nhưng cũng không buồn lắm về việc nầy, bởi ít ra, mình cũng có được điều kiện tối thiểu để khởi đầu một công việc mà mình cho là rất quan trọng trong đời sống thực tại của mình.

    Như vậy hiện tại, mình đã có được điều kiện thứ nhất - TIỀN. Còn điều kiện thứ hai - SỨC KHỎE. Năm nay mình đã 80 tuổi rồi còn gì? Cứ nay đau mai ốm hoài. Thật sự, mình không tin vào sức khỏe của mình lắm. Vì lẽ đó, mình muốn có người đi cùng mình trong chuyến đi nầy, để lỡ bị đau ốm bất thường, cũng có người đỡ đần. Mà ai đi bây giờ? Con cháu? Đứa nào cũng bận việc mưu sinh cả. Hơn nữa, chúng không tin mình có thể tiến hành trơn tru vụ kiện nầy, vì lẽ hiện tại mình quá nghèo, làm sao tranh hơn thua được với người ta, nên chúng cứ bàn ra. Nhưng mình thì tin, tin vào công lý. Tin vào nhân quả trong quá trình bản thân.

    Mình lại nghĩ ra một cách nữa, cũng ngộ ngộ không kém gì cách mượn tiền. Y như là ông trời đã sắp đặt sẵn, trước ngày mình khởi hành đi Đơn Dương một tuần, mình gặp anh Th. đến nhà chơi, anh Th. cũng y hệt như anh S, không phải bạn thân, nhưng là người mình hay giao tiếp trong công việc thường xuyên hơn. Anh cũng dính chút chút bà con xa với mình. Sau khi hỏi han công việc làm ăn của anh ấy, mình cũng tâm sự với anh ấy về việc khởi kiện của mình. Mình đề nghị anh ấy đi với mình lên Đơn Dương, nếu việc kiện tụng thành công, mình sẽ biếu anh ấy 100 triệu. Còn nếu không thành công, thì xem như mình bao anh ấy đi du lịch vậy thôi. Anh ấy đồng ý . Như vậy là mình đã lo xong hai điều kiện khó khăn nhất trong chuyến đi nầy. Lòng mình thấy nhẹ nhõm hẳn lên. Từ xưa đến nay, mình sống vô tư như cây cỏ mọc trong rừng. Mình ít ghé mắt đến những khía cạnh đời sống. Bây giờ mình mới thấy một điều thật ghê gớm, đồng tiền xô đổ tất cả, tất cả…!


    & & &


    15.2.2020 – Đêm qua, mình mệt quá nên thiếp đi lúc nào không hay. Mình thức giấc lúc 3h00 sáng, toàn thân rêm nhức. Thoáng trong đầu mình một ý nghĩ buông xuôi. Mình thầm trách mình trong lúc đau nhức, phải chi buông tất cả thì giờ đâu có mệt. Thế - bây giờ mình mới biết, sức khỏe vẫn đứng trên tiền bạc. Con thạch sùng trên trần nhà khách sạn bỗng nhiên chắc lưỡi như đồng cảm với mình. Mình ngẩng mặt nhìn nó mà lòng phân vân trong việc tiến lùi? Không, mình phải tiến, như thế mình mới có được số tiền để lập quỹ từ thiện và hoàn thành dự án âm nhạc của mình. Đây là hai vấn đề mình đã ấp ủ từ lâu, cũng chính là động lực giúp mình mạnh mẽ hơn trong cuộc hành trình nầy. Mình cần tiền vì lẽ đó, chứ không phải muốn có tiền nhiều để ăn ngon mặc đẹp. Mình luôn tập sống đơn giản, cứ bình thường nhưng không tầm thường. Mình lọm khọm đến bàn pha tách cà phê để uống, thì cũng vừa lúc anh Th. ngủ giường bên kia đã thức dậy. Chúng mình chuyện trò cùng nhau quanh vụ việc gặp luật sư sáng mai. Chuyện trò mãi nên cũng vơi bớt đi sự đau nhức. Trời bắt đầu rựng sáng, chúng mình làm vệ sinh răng miệng và chuẩn bị rời khách sạn để đi ăn điểm tâm.

    Khí trời Đơn Dương sáng nay lạnh quá, may mà chúng mình mang theo áo ấm, không thì nguy ! Trong khi ăn sáng, mình hỏi thăm chủ quán về văn phòng luật sư huyện Đơn Dương, và được anh chủ quán chỉ dẫn chu đáo. Ăn sáng xong, mình đến quán cà phê gần văn phòng luật sư N. để uống cà phê và đợi văn phòng luật sư mở cửa làm việc. Đợi mãi…không thấy văn phòng mở cửa, cũng đã 8h00 sáng rồi, mình bèn nhìn số điện thoại ghi trên bảng hiệu văn phòng và gọi, liền thì phía đầu dây bên kia có người nghe máy – chính là luật sư N. Mình trình bày qua sự việc và muốn gặp luật sư để nhờ tư vấn trong việc khởi kiện. Tức thì luật sư N. hướng dẫn mình hãy đến văn phòng thứ 2 của luật sư, nằm đối diện với Tòa án huyện Đức Trọng để làm việc. Chúng mình liền gọi taxi chạy thẳng tới văn phòng 2 của luật sư. Khi mình đẩy cửa vào thì không thấy luật sư đâu cả, chỉ có cô thư ký và một nhân viên văn phòng tiếp mình. Cô thư ký hỏi mình: chú bên huyện Đơn Dương qua? Mình cười và gật đầu. Cô bảo, luật sư bận việc nên chỉ thị cô tiếp mình. Sau khi trao đổi với cô những diều cần thiết, cô lại quay máy nói nhỏ điều gì đó với luật sư mà mình không nghe rõ. Cuối cùng cô cho mình biết, mình phải đóng chi phí 20 triệu đồng để nhân viên văn phòng luật sư thực hiện việc thu thập tài liệu chứng cứ hồ sơ liên quan đến yêu cầu khởi kiện của mình. Thú thật, cách làm việc như thế nấy, mình không vừa ý lắm, vì không có mặt luật sư, nhưng mình cũng cố gắng nghe theo. Rồi thì mình đóng 20 triệu đồng và nhận lại một biên nhận do cô thư ký đánh máy và ký tên, không dấu má gì cả. Cô không hẹn mình ngày nào trở lại, cô chỉ nói, sẽ liên lạc với mình sau. Mình ra về mà trong đầu mọc lên nhiều dấu hỏi. Lúc nầy là 11h00 trưa, chúng mình lên xe taxi và chạy thẳng về phòng vé xe Phương Trang huyện Đơn Dương, đăng ký vé xe để kịp đi chuyến xe 20h30 đêm nay, mong về lại nhà cho sớm để nghỉ ngơi, vì người mình mệt nhừ.


    & & &


    16.2.2020 – Mình về đến nhà đúng 6h00 sáng. Hôm nay là ngày chủ nhật, mình cảm giác cảnh vật chung quanh nhà có vẻ tươi mát hơn, trái ngược với không khí nặng nề, ngột ngạt mà mình đã trải qua hai ngày trước đó. Con Ky và con Xù nhảy cẫng lên vẫy đuôi mừng mình về. Bất giác, mình lại liên tưởng đến sự hời hợt nơi văn phòng luật sư mà mình đã giao tiếp ngày hôm qua.

    17.2.2020 – Đêm rồi, lại một đêm mất ngủ, bao nhiêu diễn biến trong chuyến đi vừa qua cứ nhảy múa trong đầu mình - vừa đôn đốc tiếp hơi tạo động lực cho mình, vừa rung chuông hăm dọa sức khỏe vốn kém của mình, vừa rập rình lẻn len bóng ma Covid - 19. Tất cả nhập nhòe hiện lên tạo thành một cuộc hỗn chiến không khoan nhượng. Đáng lẽ ra, trong thời điểm nầy mình phải ở nhà tịnh dưỡng mới phải? Như thế có thể tâm sẽ được tịnh hơn. Nhưng ác thay, mỗi người một phận số, số mình không có chiếc ghế dựa của tuổi 80. Suốt ngày mình phải khập khiễng đi bằng chiếc gậy tre, quơ quào, vẽ lên những nốt nhạc để kiếm sống. Chiếc ghế dựa của mình có thể đang được đặt ở đâu đó, trên đường đi tìm công lý hay cuối nẻo đường hầm? Phải chờ thôi mới biết được. Chờ phiên Tòa cuối cùng của đời mình trong việc xử kiện sắp tới.

    11.3.2020 – Mình đang ngồi trước sân, đầu óc suy nghĩ mông lung, bỗng nghe điện thoai di động reo chuông. Mình vội nhấc máy và biết được bên kia đầu dây là luật sư N. Mình khẽ trách trong bụng, gớm…! mãi đến hôm nay gần giáp tháng mới nhận được tin ông! Qua loa vài câu chào hỏi xã giao, mình vào đề ngay. Chuyện của tôi đã thu thập chứng cứ tài liệu gì liên quan đến vụ khởi kiện chưa luật sư? Cốt lõi vấn đề khởi kiện, luật sư đã mục kích được chưa? Im lặng vài giây, mình nghe bên kia trả lời: Tôi đã biết được diện tích mà vợ chồng C. T T Tr. đang sở hữu là 416 mét vuông. Còn vấn đề xác minh những dữ liệu khác là phần việc của Tòa án. Mình hơi thất vọng về câu trả lời nầy của vị luật sư. Mình nghĩ, văn phòng luật sư tư vấn khách hàng chính là một dịch vụ, mà mình là khách hàng của ông ta. Bằng cách nào đó trong chuyên môn nghề nghiệp, ông phải mục kích cho được để xác minh lời nói của mình là có thật. Lần đầu tiên gặp ông ta qua điện thoại, mình đã nói thẳng vấn đề là: mình sẽ ký kết hợp đồng chia 30 phần trăm giá trị bất động sản của mình, nếu mình thắng kiện và thu hồi lại được tài sản. Mình thầm hỏi: vậy thì 20 triệu đồng mình đã đóng cho ông ta trước đây, đã chi phí vào công việc gì? Tính mình vốn nóng nên gặp những giây phút nhạy cảm như thế nầy, mình không muốn nói tiếp nữa, sợ nhiều khi quá lời. Mình đổi sang đề tài khác, cũng tiền bạc, nhưng dễ thở hơn. Thưa luật sư, tôi nghe nói những người tuổi cao như tôi không phải đóng án phí? Vị luật sư trả lời: Vâng, những người từ 60 tuổi trở lên, không phải đóng án phí, nhưng chú phải đóng trước 100 triệu đồng cho văn phòng luật sư trong hợp đồng lo vụ việc khởi kiện của chú. Khi nào chú đến văn phòng luật sư để ký hợp đồng, chú sẽ được giải thích rõ hơn. Mình hiểu ra vấn đề, nhưng 100 triệu, vay đâu để có? Hơn nữa, vị luật sư muốn nắm cái cán sau khi thi hành án thì chữ ký của mình trong hợp đồng không đủ pháp lý hay sao? Đến đây, mình xin phép luật sư tạm dừng cuộc nói chuyện, mình muốn có thời gian suy nghĩ và sẽ trả lời vấn đề nầy sau.

    16.3.2020 – Mình suy nghĩ hoài về 100 triệu đồng phải đóng cho văn phòng luật sư N. để ký hợp đồng đặng tiến hành việc khởi kiện. Lấy đâu ra? Hỏi vay theo kiểu “ ngộ ngộ “ như trước đây thì có ngay thôi. Với lãi suất ấy, ai mà không tham tiền, sáng mắt vồ ngay. Túi tham vô đáy mà ! Lương tâm họ đã để chó tha đi mất rồi. Ngặt một nỗi, nếu chịu khó ngồi làm một bài toán cọng và một bài toán trừ thì chi phí theo kiểu ngộ ngộ nầy đã liếm hơn phân nửa gia sản của mình sau khi thu hồi căn nhà lại. Có thể có một số người nghĩ, của đổ hốt lại mà ! Thật ra mình đâu có làm đổ? Lúc bấy giờ mình làm việc nầy với tất cả cái tâm của mình, nhưng mình đặt tâm sai chỗ nên bây giờ mình xin thu hồi lại. Đơn giản thế thôi. Trong tình trạng nầy, chắc mình phải Mail cho luật sư N. để xin tính toán lại sao cho hợp lý trong khả năng hoàn cảnh của mình, chứ cứ như mặc cả hoài về tiền bạc bằng miệng, mình thấy sao ấy, ngại quá !

    Mình nghĩ và hành động ngay, mình gởi email cho luật sư N, với nội dung chung chung, là xin cho đóng trước số tiền lo vụ kiện nhẹ hơn một chút. Sau đó lúc 10h15, mình nhận được hồi âm của Văn phòng luật sư N. với nội dung gồm 4 mục như sau:

    1/. Tổng số tiền mình phải đóng cho văn phòng luật sư để ký hợp đồng lo việc khởi kiện của mình là 900 triệu đồng.

    2/. Mình phải đóng trước 50 triệu đồng khi ký hợp đồng với văn phòng luật sư.

    3/. Khi có thông báo về việc thụ lý vụ án của Tòa án, mình phải đóng tiếp 50 triệu đồng nữa.

    4/. Số tiền còn lại là 800 triệu đồng, sau khi vụ án xét xử xong, kết quả thuận lợi như thế nào, tới đâu, thì mình phải thanh toán cho văn phòng luật sư sau khi thi hành án theo tiến độ.

    17.3.2020 – Sáng nay không muốn ăn sáng vì mình không thấy đói. Chắc tại mình suy nghĩ nhiều quá nên no. No của mình chắc là no hơi - hơi bạn bè, hơi bà con thân thuộc, hơi thói đời và hơi tiền bạc. Dẫu sao, mình cũng đã được trải nghiệm qua nhiều thứ. Những thứ tưởng chừng trên đời nầy không bao giờ có, mà lại có. Để từ đó, mình rút ra được kinh nghiệm sống. Hãy cho con cháu biết những vệt trắng đen mình đã chạm đến mấy ngày vừa qua. Đừng bao giờ hy vọng dựa dẫm vào ai trong cái thế giới đen trắng nầy. Thậm chí, có đôi trường hợp máu chảy, ruột cũng chẳng mềm. Là thế đấy ! Tất cả mọi thứ nên tự lực cánh sinh, cha mẹ cho được chất xám bao nhiêu nên vận dụng triệt để, hầu chen đua với đời mà sống. Mạnh dùng sức, yếu dùng chước. Rồi những dòng chảy “ ngộ ngộ “ sẽ xuất hiện thôi. Đừng lo.

    18.3.2020 – Sáng nay có hẹn với chú em, người bạn cọng sự trong công việc âm nhạc với mình. Mình dậy hơi sớm để làm thủ tục vệ sinh buổi sáng và tắm cho mát mẻ một chút, bởi đêm qua khí trời oi bức quá. Thường thì mình ăn sáng rất sớm, khoảng 6h00 là mình đã vào quán ăn. Vào giờ nầy, mình tránh được nhiều thứ, như là được thưởng thức món ăn trong tô chén sạch; không ngồi chung đụng cùng bàn với các thực khách khác, nhất là mùa virus Covid – 19 đang lây nhiễm tùm lum. Tuy nhiên, sáng nay đã có hẹn sớm với chú em đi uống cà phê, tiện thể bàn công việc làm video clip cho bài nhạc mới, nên có thể mình sẽ ăn qua loa gói mì tôm sau khi uống cà phê về. Mình nghĩ, bất cứ việc gì cũng có hai mặt của nó - tốt, xấu? Mình có thói quen, khi làm một công việc gì có liên quan đến tiền bạc thì mình hay cân đối tài chánh. Chẳng hạn như sáng nay, mình ăn gói mì tôm chỉ tốn 4 ngàn đồng, vậy thì chút nữa đây mình sẽ mua 3 tấm vé số, thay vì 2 tấm như thường lệ. Mình không ham mê cờ bạc, nhưng mình quan niệm, sống phải có hy vọng. Hy vọng dù nhỏ nhoi, nhưng cũng là hy vọng đúng nghĩa. Đối với mình, không có gì chán nản cho bằng, sáng mở mắt ra không có việc gì để làm, không có cái gì để hy vọng. Cũng may ngày xưa mình chịu khó học hỏi nên bây giờ có chút tài vặt, có cái để làm, dù là chỉ để lượm bạc cắc.

    19.3.2020 – Mình nhớ hôm kia mình có hỏi luật sư N. khoảng thời gian từ khi nạp đơn khởi kiện đến khi Tòa án gọi để thụ lý vụ án là bao lâu? Luật sư N. cho mình biết, khoảng một tháng. Như vậy, sau khi ký hợp đồng với văn phòng luật sư xong, chỉ trong vòng một tháng sau, mình phải có 50 triệu để chờ đóng tiếp. Thời gian nầy đối với mình hơi căng. Về tâm lý, mình muốn sự việc tiến hành càng nhanh càng tốt, nhưng thực tế thì lại rất khó khăn. Năm chục triệu ở thời điểm nầy đối với mình không phải dễ kiếm. Nhìn quanh? thì mình cũng đã nhìn quanh rồi. Vô phương? thì rõ ràng mọi ngã đã bít kín. Dẫu sao, cũng còn hơn một tháng mà. Biết đâu đó có phép màu hiện lên thì sao? Thôi thì việc gì đến sẽ đến. Chịu khó đợi xem sao. À, mà nghe luật sư N. nói, hiện Tòa án chưa mở cửa làm việc trở lại vì vụ Covid – 19. Như vậy cũng thong thả cho mình trong lúc nầy. Nói thì nói thế, chứ bản thân mình hiện cũng còn nhiều điều mâu thuẫn, cả chủ quan lẫn khách quan. Biết đâu bí tiền quá mình buông tay nửa đường thì sao..! ?

    ( còn tiếp phần 2 )
     
    dokimon thích bài này.
  2. tuyenlinh47

    tuyenlinh47 Member

    Tham gia ngày:
    28/4/13
    Bài viết:
    44
    Đã được thích:
    4
    Điểm thành tích:
    6
    TRÒ CHUYỆN VỚI KHOẢNG KHÔNG TRƯỚC MẶT

    Tuyền Linh

    TẬP I – Trò Đời Và Công Lý

    Phần 2

    23.3.2020 - Bạn vẫn còn nghe mình tâm sự đấy chứ? Mình xin lỗi đã để bạn chờ !

    Thú thật, mấy hôm nay đầu óc mình cứ xoắn vào hai việc, lo chạy mượn cho bằng được tiền để lên Đơn Dương ký hợp đồng với văn phòng luật sư N. Đồng thời cũng lo phòng ngừa nạn dịch Covid – 19. Hai sự việc nầy rõ ràng đối nghịch nhau trong tâm trí mình bây giờ – Đi hay Ở Nhà, Không Đi? Khẩu trang thì cũng đã chuẩn bị đầy đủ, những 20 cái cho một đoạn đường dài hơn 900 km, cả đi và về. Song, tiền thì chưa có dấu hiệu gì khả quan. Hôm qua tình cờ gặp cô học trò cũ, mình cũng tâm sự đôi điều về việc đi Đơn Dương, cô học trò có hứa sẽ mượn giúp mình với lãi suất nhẹ thôi. Mình cũng mừng. Mình dự tính ngày 31 tháng 3 tới, nếu có tiền đủ, mình sẽ đi Đơn Dương để ký hợp đồng với văn phòng luật sư N. Với mình, bây giờ mọi thứ đều như chạy đua với thời gian. Tập bản thảo tuyển tập Thơ, Văn, Nhạc của mình đã soạn xong, chỉ chờ liên hệ với Nhà Xuất Bản để xin phép in cũng chưa có thời gian tiếp xúc, vẫn còn nằm đó. Sức khỏe của mình càng ngày càng yếu, mình hơi lo. Thậm chí, có đôi khi mình nghĩ ngông ngông, hay là ký giấy ủy quyền cho một đứa con nào đó của mình ra hầu Tòa thay cho mình. Mà đứa nào? Trọng vụ việc nầy, đứa nào cũng cản ngăn mình cả. Chắc chúng nghĩ đơn giản, người đời của tạm, bỏ đi cũng được. Chúng đâu thấu hiểu được những ấm ức của mình, đang giày xéo tâm tư mình từng ngày sau khi bà nhà mình mất. Mười mấy năm trời qua, mình đau ốm hoài, phải thường xuyên vào Sài Gòn chữa bịnh và dưỡng bịnh. Có thể nói, mình ở Sài Gòn nhiều hơn ở nhà. Bởi thế, không biết bằng cách dụ dỗ ngon ngọt nào, bà nhà mình đã giao sạch hết số vàng bạc tài sản một đời tích lũy cho C T T Tr nắm giữ. Trước khi bà mất hai tháng, bà điện cho mình và nói thật hết ra, mình mới vỡ lẽ. TRẮNG TAY ! Đã thế, cách đối xử của C T T Tr đối với bà thật thậm tệ, gần như giam lỏng. Mình rất bức xúc nhưng đành chịu, vì lúc bấy giờ mình cũng đang nằm bịnh tại Sai Gòn, hai chân bị khớp nặng, không xê dịch được.

    24.3.2020 – Mình vừa mới điện cho luật sư N. lúc 9h30 để hỏi cặn kẽ về việc đóng tiền và ký hợp đồng. Mình muốn biết việc nầy có hợp pháp hay không? Có nằm trong quy chế Nhà Nước cho phép hay không? Và mình được luật sư N. cho biết là hợp pháp. Vậy mình yên tâm. Từ xưa đến nay mình vẫn vậy, luôn nhìn vào luật pháp hiện hành để làm khuôn thước mà sống. Bởi thế, mình rất tin vào việc khởi kiện của mình sẽ được Tòa án sáng suốt, giải quyết một cách công bằng, hợp lý, hợp với tình người. Mình tin như thế!

    25.3.2020 – Sáng nay mình thức dậy lúc 4h00. Sau khi đánh răng rửa mặt xong, mình ngồi vào bàn và lên internet. Mình kiểm tra lại bài nhạc đã viết cho khách hàng ngày hôm qua ( cả bản ký âm PDF và tiết tấu Melody ). Mình muốn việc nầy phải xong đâu vào đó, kể luôn cả phần ca sĩ thu âm, để cận đến ngày đi Đơn Dương không phải lụp chụp. Còn công đoạn cuối, mình sẽ gởi đầy đủ các dữ liệu bài nhạc cho chú Bùi Tấn Vinh thực hiện video clip. Mình muốn tất cả các khâu phải hoàn tất đặng giao cho khách hàng trước khi đi Đơn Dương. Mình luôn cố gắng giữ uy tín với khách hàng. Đáp lại, khách hàng cũng luôn tin tưởng ở mình. Nhờ vậy, mình luôn có công việc làm đều đều. Dù mức thu nhập không cao, nhưng cũng đủ đắp đổi qua ngày. Ở vào lứa tuổi của mình, có công việc làm để kiếm tiền là quý lắm rồi, còn đòi hỏi gì hơn nữa?

    Ơ kìa, điện thoại reo..! Thì ra là ông “ bạn vàng “. Là ông S. ở Kontum, người đã cho mình mượn 20 triệu, nếu thắng kiện, mình phải trả cho ông thành 200 triệu. Chào anh S ! Có gì không anh? Mình hỏi. Ông S. trả lời: không có gì, hỏi thăm sức khỏe anh thế thôi. Mình hiểu ý, liền nói cặn kẽ mọi việc về quy trình làm việc của luật sư và Tòa án sắp tới. Đồng thời cũng đề cập đến vấn đề tiền bạc đang chạy mượn thêm bạn bè với lãi suất thấp, vì đang còn thiếu để đóng đặng ký hợp đồng với luật sư. Ông ta im lặng, không có ý kiến gì. Ông chỉ nói duy nhất một câu trước khi mình chào tạm biệt ông ta. “ Khi nào cần gì thì anh điện cho em biết nghe! “ OK, cám ơn anh, mình trả lời, và câu chuyện chấm dứt.

    26.3.2020 – Sáng nay trời có vẻ u ám. Bây giờ là 8h15 rồi mà mây vẫn còn che ánh mặt trời. Mình quên nghĩ đến chuyện nầy nên lỡ giặt quần áo mất rồi, giờ phơi sao khô đây? Thật rắc rối! Mình muốn tất cả những gì mang theo khi đi Đơn Dương, kể cả quần áo phải sắp sẵn trong giỏ xách. Cứ đến ngày là đi thôi. Không phải mất thì giờ luýnh quýnh vào những giây phút chót. Ngày còn trẻ, mình gia nhập Hướng Đạo, nên phương châm cuộc sống của mình bao giờ cũng sắp sẵn.

    Mây đen dường như đã dần tan, có chút ánh nắng ló dạng. Mình vội mang quần áo ra phơi. Bụng mình hình như muốn cồn cào. Có lẽ mình phải đi ăn sáng. Mình nghĩ giờ nầy chắc tiệm bún bò đông khách lắm. Tình trạng nầy chắc mình phải mua bỏ bịch nylon đem về nhà ăn cho chắc. Ngồi chung chạ cùng bàn với các khách lạ mình ngại quá. Mùa dịch Covid – 19 nầy phải đề phòng là thượng sách. OK, mua về nhà ăn thôi!

    Nói bạn đừng cười, mình chuẩn bị tư thế khi đi ra đường như một chiến binh sắp xung trận. Mình trang bị đầy đủ: mũ bảo hiểm, kính mắt bảo hiểm, khẩu trang hai lớp, 30 ngàn tiền chẳn vừa đúng giá bịch bún bò để không phải bị nhận tiền thối lại. Biết đâu con ma Covid – 19 bám trong giấy tiền thối lại thì sao ! ?

    Vậy mà…trên đường về nhà, khi chạy ngang qua chợ, mình định ghé vào mua vài thừ cần dùng; khi ngừng xe lại, nhìn thấy người đông quá, mình lại thôi,không vào. Hình như mình bị ám ảnh, tất cả những người trong chợ đều là kẻ địch. Mình về đến nhà, nghĩ lại những giây phút vừa qua, mình lại mắc cười. Cười thì cười vậy, nhưng vẫn sợ. Mà sợ thì có sao đâu? Mình ở ngoài ánh sáng, còn kẻ địch Covid - 19 núp trong bóng tối mà…! Phải không bạn?

    Bây giờ là 16h00 chiều, khí trời dần dịu lại, mình nai nịt cẩn thận để ra chợ mua một ít hủ tiếu gói và phở gói ăn liền. Kể từ nay về sau mình hạn chế ăn sáng ngoài tiệm, dùng tạm phở gói và hủ tiếu gói tại nhà là được rồi. Mình thấy như vậy là diệu sách để tránh bọn du kích Covid – 19 bắn tỉa. Haha…! Được chứ bạn ! ? Mình ngán quá, không biết chúng núp ở ngõ ngách nào mà tránh. Khổ một nỗi, cả thế giới chưa tìm ra được một thứ vũ khí nào khả dĩ hữu hiệu cho con người tự vệ. Thôi chi bằng, trốn chúng là vũ khí tự vệ khả thi nhất? Xin đừng cho rằng mình bạc nhược nhé! Chẳng phải biết người biết ta trăm trận trăm thắng hay sao? Tuy nhiên, mình tin chắc, con người trên toàn thế giới sẽ tiêu diệt được con virus ác độc nầy vào một ngày không xa.

    28.3.2020 – Mình dự tính ngày 31.3.2020 sẽ đi Đơn Dương để ký hợp đồng với văn phòng luật sư N. Tuy vậy, với tình hình dịch cúm Covid – 19 đang trong thời điểm căng thẳng, chắc mình phải xem lại. Bắt đầu từ ngày hôm nay ( 28/3 ), mọi hình thức có tính tụ tập từ 20 người trở lên là không được phép. Đây là lệnh của Thủ Tướng Chính Phủ, có hiệu lực kể từ 0h00 ngày 28.3.2020. Tình hình dịch bệnh như thế là quá căng thẳng, mình phải chấp hành thôi. Chấp hành không những là mình tự bảo vệ bản thân mình, mà cả gia đình và cộng đồng xã hội nữa. Bạn thấy không, đây là một hành động hợp lý nhất và đầy ý nghĩa trong việc sống còn của toàn nhân loại. Vì lẽ ấy, mình quyết định tạm dừng việc đi Đơn Dương, chờ đến khi nào tình hình lắng dịu và Thủ Tướng Chính Phủ cho phép thì mình mới tiếp tục cuộc hành trình. Ngày nào mình cũng theo dõi tin tức trên mạng về dịch Covid – 19, tình trạng hiện tại thấy có chiều hướng tăng chứ không giảm, mình hơi lo. Tuy nhiên, mình luôn bình tĩnh, phải thật bình tĩnh mới đối phó kịp thời nếu gặp tình huống xấu xảy ra. Chúng ta phải luôn bình tĩnh, bình tĩnh sẽ giải quyết tốt được nhiều việc trong giai đoạn khó khăn nầy.

    29.3.2020 - Vẫn như thường lệ, mình dậy vào lúc 4h00, vệ sinh răng mặt xong, chuẩn bị ly cà phê và ngồi vào bàn, lên mạng. Điều chú ý trước tiên hết là tin tức về nạn dịch Covid – 19. Mình thấy tình hình toàn thế giới vẫn cứ tăng số ca lây nhiễm, không giảm chút nào. Đặc biệt Mỹ, Ý, Tây Ban Nha, Anh số ca lây nhiễm và tử vong thật đáng kinh ngạc. Riêng Đông Nam Á thì Malasia là nước có số ca lây nhiễm với cấp số cũng đáng lưu ý.

    Gần đến 7h00 rồi, bụng mình thấy đói, nhưng mình cũng ráng kiểm tra hôp thư Email cho hết để may ra có khách hàng nào nhờ phổ nhạc thì có công việc làm, đỡ buồn. Qủa là may mắn. Có khách hàng. Hihi…! Mình tải bài thơ của khách hàng xuống màn hình, rồi tắt máy để đi lo cho cái bao tử đang kêu gào nảy giờ. Mình đến góc bếp, mở thùng mì và chọn gói phở ăn liền để ăn thay đổi món, vì hôm qua mình đã ăn hủ tiếu rồi. Kể cũng tiện, hôm kia mình ra chợ rinh về đủ thứ, bỏ vào hai thùng đầy nhóc, nào là mì ăn liền, hủ tiếu, phở, miến Phú Hương, bún bò Huế - tha hồ mà ăn!

    Hôm nay đầu óc mình không rối rắm như những ngày trước, có lẽ do mình quyết định tạm hoản việc đi Đơn Dương chăng? Nhờ vậy mình không còn căng thẳng về vấn đề tiền bạc lắm nên cảm thấy tinh thần thoải mái hơn. Mình tự trấn an, cái gì đến sẽ đến. Cái gì của mình thì trước sau cũng là của mình. Nôn nao lắm cũng thế thôi!

    30.3.2020 - Vẫn như mọi buổi sáng khác, xem tin tức về nạn dịch Covid – 19 là ưu tiên nhất. Vẫn không có dấu hiệu khả quan, đa phần các nước vẫn tăng. Riêng Việt Nam, mình xem được các số liệu sau đây, mình mừng:

    60 bịnh nhân có kết quả âm tính lần 1

    27 bịnh nhân có kết quả âm tính lần 2

    07 bịnh nhân đã khỏi bệnh, dự kiến ra viện vào ngày 29 – 30/3/2020.

    Bây giờ là 9h15, ăn vội gói hủ tiếu Như Ý, rồi mình cỡi xe ra chợ mua thêm một ít miến Phú Hương ăn liền. Trong các món ăn liền, mình thích thứ nầy nhất, dù món nầy mắc tiền hơn các món kia nhiều, tới 9 ngàn một gói lận. Mua xong, mình định ra về, chợt nhớ đến món thứ hai chưa mua – vé số. Thường thì mình mua mỗi ngày 2 vé, nhưng hôm nay mua tới 5 vé, vì mình vừa nghe tin, bắt đầu ngày 01.4.2020, các Công Ty vé số phải nghỉ bán hai tuần để hưởng ứng chiến dịch phòng chống nạn dịch Covid – 19. Như thế mình cũng nghĩ vui vui, là mình đã cân đối tài chánh rồi đó bạn. Bù lại những ngày không ai bán vé số để mua. Hihi…!

    ( còn tiếp phần 3 )
     
    dokimon thích bài này.
  3. tuyenlinh47

    tuyenlinh47 Member

    Tham gia ngày:
    28/4/13
    Bài viết:
    44
    Đã được thích:
    4
    Điểm thành tích:
    6
    TRÒ CHUYỆN VỚI KHOẢNG KHÔNG TRƯỚC MẶT

    Tuyền Linh

    TẬP I – Trò Đời Và Công Lý

    Phần 3

    01.4.2020 – Mình không biết gọi ngày nầy là ngày gì cho đúng nghĩa, mà đâu phải cách ly 1 ngày, những 14 ngày lận đó bạn. Mình không dám mường tượng ra những ảnh hưởng tai hại của dịch Corona trong nhiều khía cạnh xã hội, nó thật sự bi thảm. Ngoàì việc nó gây chết chóc cho nhân loại, nó còn trình làng những cảnh đời bi thương đầy nước mắt. Nói đâu cho xa, chỉ trong 2 tuần cách ly tại nhà thôi, chúng ta sẽ thấy rõ điều đó tại những gia đình lao động nghèo. Thường thì họ chỉ biết làm buổi sáng, lủm buổi tối. Vậy lấy đâu ra tiền để mua gạo, mắm, củi, nước trong 14 ngày nghỉ tay nghỉ chân? Công tâm mà nói, xã hội ta còn nghèo, Nhà Nước đã hao tốn quá nhiều trong các khu cách ly bấy lâu nay, ai nỡ lòng đòi hỏi thêm nữa? Thôi thì trời sinh voi sinh cỏ vậy! Chòm xóm tương trợ lẫn nhau rồi hy vọng mọi việc cũng sẽ qua. Tuy nhiên, mình vẫn tin thời gian tới Nhà Nước sẽ có chính sách hỗ trợ đặc biệt cho các hộ nghèo trong giai đoạn nầy.

    Mình đang miên man suy nghĩ về những vấn đề không tìm ra được đáp số, bỗng điện thoại reo. Thì ra, Nhà Thuốc Tây gọi mình đến nhận thuốc tim mạch đã đặt mua cách đây hai ngày. Mình nai nịt cẩn thận và cỡi xe đi lấy thuốc. Đường phố hôm nay vắng hoe, lác đác vài chiếc xe chạy chậm chậm như đưa ma. Mình thầm nghĩ: “ ước gì đưa được con ma Covid – 19 đi chôn luôn thì mừng biết mấy! “.

    Bình thường trước sân chợ người đông đúc, xe con và xe tải đậu ngổn ngang để xuống hàng, hôm nay chẳng thấy một mống nào. Mình ghé vào hàng tạp hóa mua hộp khăn giấy lau miệng, rồi vội vã leo lên xe dù nhanh về. Thậm chí, tóc đã quá lứa, định vào tiệm hớt, nhưng ngần ngừ…lại thôi. Nếu hớt tóc thì giữa thợ và khách làm sao cách nhau 2 mét được? Đó là chưa kể những người khách khác ngồi đợi chung quanh để chờ tới phiên mình. Thật phức tạp!

    02.4.2020 – Sáng nay cố nằm ráng vì toàn thân rêm nhức. Bịnh nầy người già như mình không thể tránh khỏi. Mình biết vậy nên an phận chịu đựng. Mặc dù dậy trễ, nhưng cũng chẳng thấy đói, mình rót chút nước sôi pha tạm gói cà phê túi để uống thay vì đi ra quán như thường lệ. Mình nhất quyết kiềm chế bản thân, không ăn sáng và uống cà phê ở các quán, tiệm. Hành động nầy không những giữ gìn mạng sống cho chính mình mà còn giữ chung cho cộng đồng xã hội nữa, phải không bạn? Nói đến đây, mình lại nghĩ ngay đến các anh bộ đội, đêm đêm phải ngủ ngoài trời để nhường chỗ cho khu cách ly. Tương tự như thế, các em sinh viên nội trú cũng quét dọn sạch sẽ để nhường phòng cho những bịnh nhân cách ly tạm trú. Mỗi người một tay, mỗi người một việc, quyết tâm phòng chống để tiêu diệt con ma Virus Carona cho bằng được.

    04.4.2020 – Sáng nay vừa mở máy lên, liền nhận được thông tin thật là vui. Thông tin như sau:

    85 bịnh nhân đã bình phục và được xuất viện sau khi nhiễm Covid – 19.

    10 Trạm test nhanh Covid – 19 trong 10 phút. Việt Nam là nước Đông Nam Á làm được.

    20 Quốc gia đặt hàng bộ test kit xét nghiệm cho ra kết quả nhanh Virus Covid – 19.

    Mình rất tự hào về nền Y học Việt Nam chúng ta. TỰ HÀO LẮM VIỆT NAM ƠI !

    Bây giờ là 6h30 rồi, mình định ra chợ ghé hàng thịt mua một ít thịt bò về ướp gia vị và hầm chín, để dự trữ sẵn ngăn lạnh, mỗi sáng lấy ra một ít ăn với hủ tiếu gói ăn liền. Chỉ có cách nầy thôi, các tiệm ăn sáng ngoài phố đều đóng cửa cả. Chắc phải qua 15/4/2020 may ra mới mở bán lại. Mình nói “may ra”, vì tình hình dịch Covid -19 nầy không thể nói trước điều gì được. Đại dịch toàn thế giới chứ chẳng riêng một nước nào. Ngành Y tế Việt Nam ta giỏi phòng ngừa nạn đại dịch nầy như thế là đáng tự hào lắm rồi. Cho đến thời điểm nầy, chưa có một ca tử vong nào về dịch Covid – 19 cả. Tuyệt lắm!

    05.4.2020 – Sáng nay không theo dõi tin Covid – 19 được, mạng hư từ chiều hôm qua, mình liền báo ngay cho tổng đài Viettel biết để họ giải quyết. Đành đợi vậy. Hôm nay là Chủ Nhật, không biết kỹ thuật viên chăm sóc khách hàng có đến chỉnh sửa hay không? Những ngày cách ly như thế nầy, không lên mạng được chẳng khác nào mắt đui, tai điếc, chân què - nhất là những người sáng tác nghệ thuật như mình. Những nhạc phẩm đã hoàn thành xong, nhưng không thể nào gởi đến cho khách hàng được, mình hơi nóng lòng. Tuy vậy, mình cũng không gọi điện cho Tổng đài Viettel nữa, gọi hoài ngại quá! Để giết thời gian, mình kiểm tra lại các bản ký âm PDF, xem các khuôn nhịp có thiếu sót gì không? Xem lại các đoạn văn vừa thảo đêm qua trong máy, có vô ý sai lỗi chính tả thì chỉnh sửa lại. Mình cảm thấy cổ họng hơi bị khô nên vội mở hộp mứt gừng, lấy một miếng ra ngậm. Mứt gừng nhà mình làm, hơi cay, nhưng mình thích vậy. Mình nghe nhiều người bảo, gừng rất tốt cho việc phòng ngừa Virus Corona, mình lại yên tâm hơn.

    Đang dán mắt vào màn hình để kiểm tra bài vở, bỗng nghe con Ky và con Xù sủa lớn trước cửa nhà. Mình đoán là anh kỹ thuật viên chăm sóc khách hàng của Viettel đến. Đúng ngay chốc. Mình vui ra mặt. Anh kỹ thuật viên bắt tay vào việc ngay. Sau chừng 30 phút, mọi việc chỉnh sửa đường dây đã hoàn tất. Mình cám ơn anh kỹ thuật viên, anh ta cười tươi, rồi chào tạm biệt mình và ra về. Phải công nhận, Công Ty Viễn thông Viettel phục vụ khách hàng thật chu đáo.

    Sau khi tiễn anh kỹ thuật viên của Cty viễn thông Viettel ra về, mình quay vào nhà và vội vàng ngồi vào bàn lên mạng. Mình gởi nhanh những Video Clip nhạc đã hoàn tất cho khách hàng. Bỗng mình cảm thấy ngứa ngứa hai bên vành tai, mình vào phòng tắm soi gương và phát hiện được lý do, đuôi tóc quá lứa chưa kịp cắt nên chích vào vành tai gây khó chịu. Không sao. Dễ thôi! Mình mở hộc bàn lấy cây kéo nhỏ cắt giấy và khẽ kéo quặp vành tai xuống, nhẹ đưa mũi kéo vào cắt bớt phần đuôi tóc dài. Xong ngay. Tóc hơi lởm chởm khó coi. Kệ! Cách ly mà! Có ma nào ngắm. Phải không bạn?

    Đã 15h50 chiều rồi mà khí trời còn oi bức quá, mình đi tắm gội cho nhẹ người, đặng ra ngồi tiếp, lướt web xem tin tức thời sự, nhất là tin Covid – 19 tới đâu rồi. Mình lúc nào cũng quan tâm đến vụ việc nầy. Và…rất mừng – ngày nay không có thêm ca nhiễm nào về Virus Covid – 19 nữa, 90 bịnh nhân đã được chữa khỏi.

    06.4.2020 – Đêm qua trằn trọc hoài, khó ngủ quá, mặc dù đã uống 3 viên an thần Rotundin 30 trước khi đi ngủ. Có lẽ do mình suy nghĩ nhiều chuyện. Không muốn suy nghĩ cũng không được. Tuổi già buồn cười thật, đi đâu ở đâu cũng kè kè vài bịch nylon thuốc lớn bên người. Đôi lúc thuốc đem theo trong giỏ xách còn chiếm nhiều hơn cả quần áo. Nào tim mạch, thận, khớp, an thần, bao tử, nhức đầu, đau bụng… Kể từ năm 1995 đến nay, mình ăn cơm mỗi ngày 3 bữa thì uống thuốc cũng vậy, không bỏ một ngày nào. Cơm có thể quên, nhưng thuốc thì không thể quên được. Tuổi già…tuổi già….ôi là tuổi già…!

    Sáng nay, theo thông tin của Bộ Y Tế, Việt Nam không mắc thêm ca nhiễm Covid – 19 nào. Thật mừng…! Nghe tin tức xong, mình tắt máy và thay quần áo chuẩn bị ra tiệm thuốc tây mua một lọ thuốc hỗ trợ chất nhờn khớp gối JEX. Mình phải uống loại thuốc nầy quanh năm suốt tháng, chỉ cần nghỉ uống vài hôm là khớp gối khó chịu ngay. Rõ khổ…!

    Ăn cơm tối xong, mình liền lên mạng để theo dõi tin tức về Covid – 19, vô tình mình xem được một đoạn Clip thật là dị hợm. Một nhóm nhỏ nghệ sĩ sân khấu Việt Nam đeo khẩu trang lòng thòng dưới cổ, không che mũi miệng, vừa nhậu nhẹt vừa hí ha hí hửng pha hề cho xôm tụ buổi nhậu. Mình cảm nghĩ, hình như họ đeo khẩu trang để minh họa cho sự chế giễu của họ đối với những ai đang đeo khẩu trang chống nạn dịch Covid - 19 chăng? Mình không tiện nêu tên ra đây, nhưng tin chắc rằng toàn dân Việt Nam đã nhìn thấy họ trên mạng tối hôm nay, vì có người trong số họ là nữ nghệ sĩ hài cũng khá nổi tiếng mà! Chắc họ không biết họ là người của công chúng? Một lời nói, một công việc làm của họ đều phải nằm trong khuôn thước cho công chúng noi theo. Nói đến đây, bất giác mình lại nhớ đến những ngày trước, một số nghệ sĩ Sài Gòn đã đổ bộ xuống vùng lục tỉnh để cứu trợ nạn nhiễm mặn hạn hán đang làm khô nứt cả tinh thần lẫn vật chất của người dân Nam Bộ. Thật quý hóa thay ! Ngoài ra, trong thời điểm chống dịch Virus Covid – 19 nầy, các chú bộ đội phải ngủ ngoài trời để nhường chỗ cho khu cách ly, những em sinh viên ra công sức dọn dẹp phòng ốc sạch sẽ của khu ký túc xá để nhường chỗ ở cho những bịnh nhân Covid – 19 nương tạm qua ngày. Tất cả và tất cả toàn dân Việt Nam ta đều quyết tâm đẩy lùi Virus Covid – 19

    . Vậy họ là những ai? Họ suy nghĩ gì? Ý thức được gì trong nạn dịch Covid – 19 nầy? Họ đâu biết rằng đàng sau sự an toàn thoải mái của họ, biết bao sự hy sinh thầm lặng của những người khác để cứu người. Đằng sau cuộc tụ tập nhậu nhẹt vô bổ đó, biết bao là mồ hôi nước mắt của rất nhiều người đã đánh đổi. Thật đáng buồn!

    07.4.2020 – Hôm nay là ngày rằm, mình ăn chay. Sáng sớm ra mình đã uống ly cà phê túi rồi nên chưa thấy đói. Mình định ra chợ mua vài cái bánh tiêu về ăn, nhưng sao thấy lười quá. Để dằn bụng buổi sáng đặng uống thuốc, mình ăn lót dạ vài cái bánh Danisa – Butter Cookies, nghe cũng tạm ổn. Chắc mình phải uống trước viên thuốc Panadol để làm dịu bớt cơn đau nhức rồi mới uống các thứ thuốc bịnh sau. Mình sợ nhất là mỗi sáng thức giấc dậy, mười bữa như chục, toàn thân rêm nhức. Biết sao!? Tuổi gần đất xa trời sinh ra đủ kiểu hành xác. Có một điều lạ là xác thân càng bị hành hạ thì hoài niệm lại càng sống dậy trong tâm trí mình một cách thật da diết. Chưa bao giờ mình thèm gặp bạn bè cũ như lúc nầy. Những người bạn học cùng lớp cùng trường Phan Châu Trinh Đà Nẵng bây giờ ra sao? Mình muốn đi một chuyến Đà Nẵng quá. Hôm qua mình đã phone cho anh bạn học cùng lớp Lê Văn Phương để hỏi thăm tình hình sức khỏe bạn bè ngoài đó. Thật buồn khi được biết hai bạn Giang Lý Đương và Lê Văn Ngãi đã ra đi. Cầu xin hai bạn yên giấc ngàn thu. Bạn Phương cũng cho mình biết tình hình sức khỏe của các bạn Châu Văn Tùng, Nguyễn Hữu Nuối, Huỳnh Viết Xu, cùng các bạn Trần Hữu Chý, Phan Quảng, Trần Lục cũng tương đối ổn. Mình mừng. Riêng bạn Lê Ngọc Châu ( Luân Hoán ) thì ngày nào mình cũng gặp trên các Diễn Đàn Văn Học Nghệ Thuật. Vậy yên tâm.

    Bạn ơi, mình xin nghỉ xả hơi vài hôm dưới dạng “ cách ly “, vậy tạm biệt trò chuyện với bạn tại đây nha! Mình sẽ tìm gặp bạn vào một ngày thích hợp nhất, rất gần. Mình sẽ kể cho bạn nghe những chuyện trên trời, dưới đất - những chuyện tréo cẳng ngỗng - những chuyện nghĩ là không mà lại có - những chuyện có thì lại không. Tựa như chuyện đỏ lại hóa đen, đen lại hóa đỏ trong mấy ván bài ba lá của bọn vỉa hè lừa đảo vậy. Mình hy vọng mình sẽ không bị gặp cảnh nầy trong phiên Tòa xử kiện của mình sắp tới. Nếu không “bị gặp” thì mình tin rằng mình sẽ thắng kiện.

    ( còn tiếp phần 4 )
     
    dokimon thích bài này.
  4. dokimon

    dokimon Well-Known Member

    Tham gia ngày:
    30/7/11
    Bài viết:
    3,838
    Đã được thích:
    341
    Điểm thành tích:
    83
    cám ơn tác giả nhiêù.....