Đối tác - Liên kết

NhỮng chÙm thƠ..... ViẾt vỀ ngƯỜi lÍnh

Thảo luận trong 'Truyện - Thơ - Văn' bắt đầu bởi dokimon, 1/10/12.

  1. bằng_lăng_tím

    bằng_lăng_tím New Member

    Tham gia ngày:
    22/12/10
    Bài viết:
    1,750
    Đã được thích:
    0
    Điểm thành tích:
    0
    tệ thật đau họng với nghẹt mũi khó chịu quá
     
    Chỉnh sửa cuối: 14/10/12
  2. dokimon

    dokimon Well-Known Member

    Tham gia ngày:
    30/7/11
    Bài viết:
    3,840
    Đã được thích:
    342
    Điểm thành tích:
    83
    Bệnh rồi hả bé...?.....
     
  3. dokimon

    dokimon Well-Known Member

    Tham gia ngày:
    30/7/11
    Bài viết:
    3,840
    Đã được thích:
    342
    Điểm thành tích:
    83
    GỬI BẠN BÈ LÀM XONG NGHĨA VỤ

    Phạm Sỹ Sáu

    Mai mầy về thành phố dang rộng tay
    Đón mầy và đón bao thằng đã làm xong nghĩa vụ
    Mai mầy về bình yên trong giấc ngủ
    Có nhớ bạn bè biên giới ướt sương đêm
    Có nhớ tụi tao khao khát hôn lên mái tóc mềm
    Của con gái một thời thương nhớ nhất
    Mầy về mùa mưa, quần áo không lấm lem bùn đất
    Dép sa-bô gô trên phố chiều vàng
    Quen tính hay đi mầy cỡi xe đạp lang thang
    Có nhớ tụi tao cởi trần đi phục.

    Hãy mở mắt ra nhìn đời trong đục
    Nhìn thật bao dung và cũng thật ra người
    Hãy nhớ trong gian lao tụi mình vẫn cười
    Trong thiếu thốn vẫn kiên trì khắc phục
    Đừng chùn chân nếu chạm vào tiêu cực
    Dấu ấn chiến trường nào dễ phôi phai.

    Mai mầy về với người yêu trong tay
    Hãy hôn giùm tao những nụ hôn đời lính
    Hãy nói giùm tao trong phút giây trầm tĩnh
    Rằng: cảm ơn nàng đã yêu lính biên cương
    Gặp cô gái nào mầy thấy dễ thương
    Hãy chào giùm tao nụ cười mong nhớ
    Mầy đã trải qua những đêm nằm trăn trở
    Cái riêng trong lòng đã chia sẻ cho nhau

    Vết thương nào không quằn quại cơn đau
    Lại mơ thấy đôi tay mềm chăm sóc
    Tụi mình con trai lúc lòng chùng, chực khóc
    Đâu phải yếu mềm khi vuốt mắt bạn thân.

    Mai mày về đi dưới phố cây xanh
    Nếu gặp nắng đừng đưa tay che vội
    Hãy nhớ tụi tao trầm mình trong nắng đội
    Khát dòng sông như khát thuở thanh bình
    Phố lên đèn, ánh điện sáng lung linh
    Có nhớ tụi tao bên này đêm - bóng - tối
    Mấy tháng ròng giọt dầu hôi không biết tới
    Nên rất trẻ thơ muốn trăng sáng bốn tuần.

    Mầy về ra nông trường, vào xưởng máy hay cơ quan
    Hãy làm việc bằng tinh thần người lính
    Cái thiếu ở chiến trường mày đâu cần làm sổ tính
    Hãy làm thật nhiều sản phẩm giúp tụi tao.

    Mai mầy về thành phố rợp cờ sao
    Tao lại nhớ năm xưa tụi mình đi phấn khởi
    Buổi tụi mình lên đường, chưa rõ bài Em vẫn đợi
    Nên tay cô gái nào đứng vẫy mãi theo xe
    Và thư đến với tụi mình trong rừng khộp, rừng le
    Thành sức mạnh trên đau lê xuất kích
    Mầy đi xi-nê có nhớ những lần bám địch
    Nòng thép dài thay tay mát bàn tay
    Tiễn mày về, gió lốc, bụi mù bay
    Cho tóc rợp bám đầy đường ít nắng

    Trung đội thiếu mầy tao càng thấy vắng
    Nhưng vững tin đội ngũ vẫn có mầy
    Tao chừ còn nặng nợ với cỏ cây
    Nên chẳng biết nói sao cho thấy rõ.

    Đất nước mình: hoà bình và *** nổ
    Ở mặt trận nào cũng cần có lòng tin
    Trong thời đại tụi mình đất nước sẽ bay lên
    Bằng trí tuệ và mồ hôi tuổi trẻ

    "Vì nhân dân quên mình " bài hát dậy trong lòng mới mẻ

    Mai mày về tao xin gởi bài thơ.
     
    Chỉnh sửa cuối: 26/11/12
  4. dokimon

    dokimon Well-Known Member

    Tham gia ngày:
    30/7/11
    Bài viết:
    3,840
    Đã được thích:
    342
    Điểm thành tích:
    83
    Rừng ơi!

    Nguyễn Thị Hồng Ngát

    Em đã hiểu rằng từ khi biết yêu anh
    Cái cảm xúc ban đầu thật đẹp
    Anh bộ đội có cái nhìn chân thật
    Mọi gian truân không xoá nổi nét cưới

    Khu rừng gai đêm ấy mưa rơi
    Lá cây ướt mà đất rừng không ướt
    Anh hái cho em trái me chua ngọt
    Và nói về những chuyện mai sau…

    Dòng suối trong rừng nước xanh bóng rêu
    Bom rơi xuống làm chết bao nhiêu cá
    Anh đã quen còn em thấy lạ
    Tiếng ầm ì giữa tiếng xe- tiếng bom

    Ơi nhưng khu rừng trên dãy Trường Sơn
    Nơi tôi đến giữa những năm tuổi trẻ
    Giữa những năm đạn bom khói lửa
    Và đâu hay tôi có một mối tình…

    Một mối tình trong năm tháng chiến tranh
    Giữa khốc liệt vẫn mang nhiều thơ mộng
    Anh bộ đội áo sạm đen khói ***
    Và cô văn công đứng hát trước bom thù

    Những lúc yên bình đi dạo dưới rừng thu
    Chợt quên tiếng bom chỉ còn nghe rừng hát
    Rồi bỗng đâu bắt gặp trong ánh mắt
    Trong muôn người bắt gặp một bàn tay

    Suốt những năm dài cho đến hôm nay
    Đã đi hết một đoạn đời tuổi trẻ
    Vẫn giữ mãi cái nhìn chân thật quá
    Và dư âm về những cách rừng già

    Lúc vui buồn hay nhớ đến Rừng ơi!
     
  5. radio887

    radio887 Member

    Tham gia ngày:
    21/1/11
    Bài viết:
    496
    Đã được thích:
    5
    Điểm thành tích:
    18
    Người lính trong thơ Quang Dũng

    Thơ Quang Dũng


    Đôi Mắt Người Sơn Tây

    Em ở thành Sơn chạy giặc về
    Tôi từ chinh chiến cũng ra đi
    Cách biệt bao lần quê Bất Bạt
    Chiều xanh không thấy bóng Ba Vì

    Vừng trán em vương trời quê hương
    Mắt em dìu dịu buồn Tây Phương
    Tôi thấy xứ Đoài mây trắng lắm
    Em có bao giờ em nhớ thương

    Từ độ thu về hoang bóng giặc
    Điêu tàn thôi lại nối điêu tàn
    Đất đá ong khô nhiều ngấn lệ
    Em có bao giờ lệ chứa chan

    Mẹ tôi em có gặp đâu không
    Những xác già nua ngập cánh đồng
    Tôi cũng có thằng em còn bé dại
    Bao nhiêu rồi xác trẻ trôi sông

    Đôi mắt người Sơn Tây
    U uẩn chiều lưu lạc
    Buồn viễn xứ khôn khuây

    Cho nhẹ lòng nhớ thương
    Em mơ cùng ta nhé
    Bóng ngày mai quê hương
    Đường hoa khô ráo lệ

    Bao giờ trở lại đồng Bương Cấn
    Về núi Sài Sơn ngắm lúa vàng
    Sông Đáy chậm nguồn quanh phủ quốc
    Sáo diều khuya khoắt thổi đêm trăng

    Bao giờ tôi gặp em lần nữa
    Ngày ấy thanh bình chắc nở hoa
    Đã hết sắc mầu chinh chiến cũ
    Còn có bao giờ em nhớ ta


    Đôi Bờ

    Thương nhớ ơ hờ, thương nhớ ai?
    Sông xa từng lớp lớp mưa dài
    Mắt kia em có sầu cô quạnh
    Khi chớm heo về một sớm mai?

    Rét mướt mùa sau chừng sắp ngự
    Bên này em có nhớ bên kia
    Giăng giăng mưa bụi quanh phòng tuyến
    Hiu hắt chiều sông lạnh bến Tề

    Khói thuốc xanh dòng khơi lối xưa
    Đêm đêm sông Đáy lạnh đôi bờ
    Thoáng hiện em về trong đáy cốc
    Nói cười như chuyện một đêm mơ

    Xa quá rồi em người mỗi ngã
    Bên này đất nước nhớ thương nhau
    Em đi áo mỏng buông hờn tủi
    Dòng lệ thơ ngây có dạt dào ?

    Hồng Vân ngâm thơ



    Kẻ Ở

    Mai chị về em gửi gì không ?
    Mai chị về nhớ má em hồng
    Đường đi không gió lòng sao lạnh
    Bụi vướng ngang đầu mong nhớ mong

    Quê chị về xa tít dặm xa
    Rừng thu chiều xao xác canh gà
    Hoa rơi khắp lối, sương muôn ngã
    Ngựa lạc rừng hoang qua lướt qua

    Ngựa chị dừng bên thác trong veo
    Lòng chị buồn khi nắng qua đèo
    Nơi đây lá giạt vương chân ngựa
    Hươu chạy quay đầu theo ngó theo

    Rừng đêm nhòa bóng nhớ mênh mang
    Ngựa chị dừng bên thác trăng vàng
    Sao trôi đáy nước vương chân ngựa
    Buồn dâng đôi mi hàng lại hàng.


    Tây tiến

    Sông Mã xa rồi Tây tiến ơi !
    Nhớ về rừng núi, nhớ chơi vơi
    Sài Khao sương lấp đoàn quân mỏi
    Mường Lát hoa về trong đêm hơi

    Dốc lên khúc khuỷu dốc thăm thẳm
    Heo hút cồn mây, *** ngửi trời
    Ngàn thước lên cao, ngàn thước xuống
    Nhà ai Pha Luông mưa xa khơi

    Anh bạn dãi dầu không bước nữa
    Gục lên *** mũ bỏ quên đời !
    Chiều chiều oai linh thác gầm thét
    Đêm đêm Mường Hịch cọp trêu người

    Nhớ ôi Tây tiến cơm lên khói
    Mai Châu mùa em thơm nếp xôi

    Doanh trại bừng lên hội đuốc hoa
    Kìa em xiêm áo tự bao giờ
    Khèn lên man điệu nàng e ấp
    Nhạc về Viên Chăn xây hồn thơ

    Người đi Châu Mộc chiều sương ấy
    Có thấy hồn lau nẻo bến bờ
    Có nhớ dáng người trên độc mộc
    Trôi dòng nước lũ hoa đong đưa

    Tây tiến đoàn binh không mọc tóc
    Quân xanh màu lá dữ oai hùm
    Mắt trừng gửi mộng qua biên giới
    Đêm mơ Hà Nội dáng kiều thơm

    Rải rác biên cương mồ viễn xứ
    Chiến trường đi chẳng tiếc đời xanh
    áo bào thay chiếu, anh về đất
    Sông Mã gầm lên khúc độc hành

    Tây tiến người đi không hẹn ước
    Đường lên thăm thẳm một chia phôi
    Ai lên Tây tiến mùa xuân ấy
    Hồn về Sầm Nứa chẳng về xuôi

    (1948)




    ...Hoặc người lính trong thơ Hữu Loan

    Màu Tím Hoa Sim

    Nàng có ba người anh đi bộ đội
    Những em nàng
    Có em chưa biết nói
    Khi tóc nàng đang xanh
    Tôi người vệ quốc quân xa gia đình
    Yêu nàng như yêu người người em gái.
    Ngày hợp hôn nàng không đòi may áo mới
    Tôi mặc đồ quân nhân
    Đôi giày đinh bết bùn đất hành quân
    Nàng cười xinh xinh
    Bên anh chồng độc đáo
    Tôi ở đơn vị về cưới nhau xong là đi
    Từ chiến khu xa nhớ về ái ngại
    Lấy chồng thời chiến binh
    Mấy người đi trở lại
    Lỡ khi mình không về thì thương người vợ chờ bé bỏng chiều quê..
    Nhưng không chết người trai khói lửa
    Mà chết người gái nhỏ hậu phương.
    Tôi về không gặp nàng
    Má ngồi bên mộ con đầy bóng tối
    Chiếc bình hoa ngày cưới
    Thành bình hương tàn lạnh vây quanh
    Tóc nàng xanh xanh ngắn chưa đầy búi
    Em ơi giây phút cuối
    Không được nghe nhau nói
    Không được nhìn nhau một lần
    Ngày xưa nàng yêu hoa sim tím
    Áo nàng màu tím hoa sim
    Ngày xưa một mình đèn khuya bóng nhỏ
    Nàng vá cho chồng tấm áo ngày xưa...
    Một chiều rừng mưa
    Ba người anh trên chiến trường Đông Bắc
    Biết tin em gái mất
    Trước tin em lấy chồng
    Gió sớm thu về rờn rợn nước sông
    Đứa em nhỏ lớn lên
    Ngỡ ngàng nhìn ảnh chị
    Khi gió sớm thu vàng cỏ vàng chân mộ chí
    Chiều hành quân qua những đồi sim
    Những đồi sim dài trong chiều không hết
    Màu tím hoa sim
    Tím chiều hoang biền biệt
    Nhìn áo rách vai tôi hát trong màu hoa
    (áo anh sứt chỉ đường tà
    Vợ anh mất sớm, mẹ già chưa khâu...)
    Những đồi hoa sim - Thơ Hữu Loan
     
    Chỉnh sửa cuối: 25/11/12
  6. radio887

    radio887 Member

    Tham gia ngày:
    21/1/11
    Bài viết:
    496
    Đã được thích:
    5
    Điểm thành tích:
    18
    Người lính trong thơ Quang Dũng

    Quán Bên Đường
    Tôi lính qua đường trưa nắng gắt
    Nghỉ nhờ đây quán lệch tường xiêu.
    Giàn mướp nghèo không hưá hẹn bao nhiêu
    Muà gạo đắt đường xa thưa khách vắng .
    Em đắp chăn dầy, tóc em chĩu nặng
    Tôi mồ hôi ra ngực áo chan chan
    Đường tản cư bao suối lạ sương ngàn
    Em mê sảng sốt hồng lên đôi má.
    Em có một mình nhà hoang vắng quá
    Mảnh chăn đào, em đắp có hoa thêu
    Hàng cuả em chai lọ xác xơ nghèo
    Tôi nhìn lại mảnh quần xưa đã vá.
    Tôi chợt nhớ chúng ta không nhà cưả
    Em tản cư, tôi là lính tiền phương
    Xa Hà Nội cùng nhau từ một thuở
    Lòng rưng rưng thương nhau quá dọc đường
    Tiền nước trả em rồi, nắng gắt
    Đường xa xa mờ núi và mây
    Hồn lính vương qua vài sợi tóc
    Tôi thương, mà em đâu có hay !
    Quang Dũng


    Chưa bao giờ thôi cảm xúc khi đọc thơ Quang Dũng. Hình ảnh người lính ngày xưa hiện ra qua từng câu chữ có hồn của ông:
    Hồn lính vương qua vài sợi tóc
    Tôi thương mà em đâu có hay !

    Cuộc gặp gỡ thoáng qua nhưng để lại trong lòng người lính đa cảm những nổi niềm và tình cảm chứa chan.
     
    Chỉnh sửa cuối: 26/11/12